Một trận chiến kiêu hùng của QLVNCH nói chung và TQLC nói riêng.
Read moreQuán Chân Không Diệu Hữu (Lê Diễm Chi Huệ)
.Nguồn hình tác giả
Em trở lại cho hồn thêm tươi mát
Cho hoàng hôn tràn ngập ánh bình minh
Cho đêm thôi đen cho ngày thôi dài
Cho lệ bớt rơi giữa lòng nhân thế!
Em trở lại chim muông mừng ca hót
Núi khóc rừng thương ôm lấy tri âm
Cho mây bớt thẹn cho gió ru hời
Cho lòng nhập vào chân không diệu hữu
Em trở lại cho mông lung bớt trẩy
Cho mộng tàn cho đá bớt rêu xanh
Cho ngắn dặm lang thang chân lữ khách
Cho bớt u huyền ôi một kiếp rong rêu!
05.27.2025
Lê Diễm Chi Huệ
Trăng Ngày Tháng Cũ- The Moon Of Yesteryear- Clair De Lune D'Antan (Huỳnh Anh Trần- Schroeder)
1-TRĂNG NGÀY THÁNG CŨ (Bài Tiếng Việt)
Đố ai lòng chẳng thẫn thờ
Ngắm vầng trăng sáng lững lờ trời đêm,
Đố ai quên mộng êm đềm,
Mùa trăng tình sử bên thềm mộng mơ,
Đố ai quên những vầng thơ,
Kén yêu đương trải vàng tơ mỹ miều.
Nhiệm mầu tơ trải yêu kiều,
Vòng cầu tơ sợi trăng thêu áo trời,
Ảo huyền sơị mảnh tơ trời,
Thuyền trăng lả lướt, mái lơi trên dòng,
Tiêu ngàn trầm bỗng điệu trong,
Tưởng ta lạc lối non bồng đào nguyên.
Mảnh mai mành mỏng trăng xuyên,
Thuyền trôi trong ánh trăng miền yêu thương,
Sương trăng rơi rớt du dương,
Giọt ngà thánh thót mùa thương ảo huyền,
Lụa trăng trải nẻo sơn tuyền,
Rơi vào hồ mắt, tóc huyền mơn man.
Một trời thơ mộng mơ màng,
Mấy ai quên thuở dịu dàng vào yêu!
Nhớ mùa trăng sáng lung linh,
Lòng bao lưu luyến mộng tình vào yêu.
Yến oanh thuở ấy mỹ miều,
Ngày qua sương gió hắt hiu mộng đầu.
Thương về một mối tình đầu,
Đêm nay sương phủ, ta sầu trăng rơi.
Như ngàn hạt rụng trong đời,
Sương đêm phủ trắng mộng đời phù vân.
Ngẩn ngơ nhớ thuở bâng khuâng,
Trăng ngày tháng cũ tràn dâng qua hồn.
2- THE MOON OF YESTERYEAR (English Version)
In nights of moon shimmering on a limpid firmament,
Whose mind would not again fly the sky of remembrance,
Heart filled with the songs of love enchantment,
Soul grateful for a time of youth romance?
Under the cascading light shower of stars across the Milky Way,
Who would not remember the songs and dances of the heart on wings of ecstasy,
The poems hastily fashioned on boat ride, oars gracefully swaying their way,
To the tunes of flutes streaming out a romantic rhapsody?
In the dew drops chiming the nature pristine beauty,
Who would not revisit a time unparalleled,
Of wonder in trove, of elation in symphony,
The time of one’s first love, immersed in a land of fairy tale?
The memory of moonlit nights of adolescent fantasy,
Brings back the enchantment of uncharted reverie,
Dreams on the go, ambitions on the rise,
Delights in the sunset, adventures in the sunrise.
In the tonight fog, I feel the mist rise on the empty life vagary,
Like the raindrops that shower my way to maturity,
Remembering the carefree youth time romance,
The moon of the old days fills my soul in all its resplendence.
3- CLAIR DE LUNE D’ANTAN (Version Francaise)
Dans nuits où dans firmament limpide la lune se mire,
Qui ne revolerait ce merveilleux ciel de souvenirs,
Coeur rempli de chants d'amour, moments de liesse,
Âme reconnaissante des romances de jeunesse!
Sous gerbes d'étoiles cascadant la Voie Lactée qui s'étend à l’infini,
Qui ne se souviendrait des mélodies et danses exaltées sur ailes d’extasie,
Poèmes rapidement écrits sur escapades de bateau voguant les flots miroitants,
Sur airs de flûtes flottant menuets charmants!
Dans ondée de rosée caressant la nature de beauté exquisite,
Qui ne revisiterait ce temps sans pareil,
Temps de bonheur, temps de merveilles,
Ce temps d’amour fraîchement éclos, d’imagination fantastique!
Temps de rêverie d’adolescence sous clair de lune,
Temps enchanté de romances en esquisse, d’ambitions sur réveil,
D’aventures au lever du jour, délices de coucher de soleil,
Où tout serait possible, sur voies chanceuses et opportunes.
Trăng Ngày Tháng Cũ-The Moon Of Yesteryear- Clair De Lune D'Antan-THơ, Tranh Huỳnh Anh Trần- Schroeder Painting
En ce présent temps de brume qui obscurcit paysages et âmes de même,
Telles revigorantes gouttes de pluie qui arrosaient ma voie vers maturité,
Me souvenant des romances de jeunesse, à insouciance de gemme,
La lune des temps d’antan luit en toute resplendance dans mon cœur gratifié.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
Còn Kỷ Niệm Xưa Trong Mắt Ai ( Nguyên bản tiếng Pháp, Phan Ngọc Hà phỏng dịch)
Còn Kỷ Niệm Xưa Trong Mắt Ai
Em hỏỉ anh,
Em hỏi anh,
Có buồn lắm một khi đôi mắt
Không còn trông mọi sắc trời xanh
Lá tươi mầu thắm trên cành
Soi dòng nước biếc lượn quanh chân đồi
Vàng sóng lúa, rực trời nắng hạ:
Thóang đưa hương theo gió về đâu;
Bồ câu anh hoạ sắc ngầu;
Đồng quê bát ngát đượm màu tà dương
Ánh mắt ấy bao lần chiêm ngưỡng
Nụ cười duyên, dáng phượng bờ mi;
Làn da ấm tuổi xuân thì,
Thiều quang mấy độ cuồng si má hồng.
Vẫn đôi mắt bao lần nhỏ lệ
Xuống hồ xanh lặng lẽ buồn đau
Vì ai gieo nỗi u sầu,
Ngày ngày da diết, đêm thâu võ vàng.
“Dù không thấy”, mắt thường khuyên bảo
“Đừng sợ chi mộng ảo phù sinh.
Tiếc chi cảnh sắc vô tình,
Vẫn còn vĩnh viễn bao hình ảnh xưa.
Kỷ niệm cũ còn chưa phai nhạt
Dẫu một mai tuổi hạc đến nhanh
Vẫn còn đầy áp ân tình
Ghi trong đáy mắt, bóng mình trong tim”
( Dịch theo bài thơ Tes Souvernirs dans ton Coeur của một Bác Sĩ ẩn danh)
TANGO XƯA VÀ NAY (Huỳnh Anh Trần-Schroeder)
Tango hòa nhịp nhạc vàng,
Rộn ràng vũ điệu, huy hoàng hương đêm,
Luyến lưu trăng trải bên thềm,
Như tình phong nhụy êm đềm mùa trăng,
Ân tình của tuổi tròn trăng,
Không sầu bở ngờ, băn khoăn, ao dào,
Mắt em sáng ánh đèn màu,
Tình anh e ấp hương giàu an vui.
Đường tình sao bỗng bùi ngùi,
Ngắn đêm sao sáng, ngậm ngùi nhạc tan.
Dòng đời từ đó ly tan,
Nhớ vòng vũ điệu, ngỡ ngàng tỉnh say,
Nửa hương lưu luyến ai hoài,
Nửa ngùi thương tiếc đọng dài dư âm.
Bước đời từ đó âm thầm,
Hai dòng định mệnh thăng trầm dở dang.
Đêm nay trăng khuyết muộn màng,
Nợ duyên tao ngộ bàng hoàng tỉnh say,
Bước tango quyện gót hài,
Ta say mộng ảo của ngày xa xưa,
Ảo huyền một giấc duyên ưa,
Rồi thôi xin giải lời xưa ước nguyền.
Dở dang, dang dở nợ duyên,
Chuốc chi phiền não của miền ước ao,
Màn nhung buông chốn đèn màu,
Chuyện tình xưa cũ xin vào lãng quên.
Giữ hương ân nghĩa mông mênh,
Giải giây tiéc nuối buồn tênh tháng ngày.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
Phật Mười Phương ( Lê Diễm Chi Huệ)
Phật Mười Phương
Em vẫn là em của thuở nào
Của vầng trăng sáng lá xôn xao
Trong vườn thanh vắng tâm mong tịnh
Nhưng Phật mười phương biết hướng nào
Lê Diễm Chi Huệ
Lê Diễm Chi Huệ
Chén Trà Đầu Xuân (Huỳnh Anh và Fred)
CHÉN TRÀ ĐẦU XUÂN
Xuân về thăm thẳm trời thiên thanh,
Chồi mầm trổ nụ thắm cây cành,
Trăm hoa khoe sắc, hương ngào ngạt,
Sương đọng cỏ bồ, giọt long lanh.
Trận Tết Mậu Thân 1968 ( Y Sĩ Thiếu Tá Trần Xuân Dũng)
THI SĨ LỖI THỜI (Huỳnh Anh Trần-Schroeder)
Tôi là thi sĩ lỗi thời,
Trong thanh bình, vẫn còn lời buồn thương,
Thương quê hương thuở nhiễu nhương,
Thương anh chiến sĩ gió sương sa trường,
Thương người ngắn ngủi nguồn thương,
Suối chưa đến biển, tắt đường về xuôi,
Thương quê tôi lắm bùi ngùi,
Một thời lửa khói chôn vùi nghĩa nhân.
Thương người vị quốc vong thân,
Nên tôi dệt mãi những vầng tri ân.
Thói đời quên chuyện phong trần,
Nên tôi xin dệt những vầng thủy chung,
Cho người vào chốn muôn trùng,
Còn niềm an ủi, còn vùng tịnh an,
Cho người về chốn bình an,
Vĩnh hằng trong cõi an khang tuyệt vời.
Riêng tôi vẫn tiếng không lời,
Gọi giòng thanh sử về người mọi nơi,
Chẳng mong thay đổi tình đời,
Chỉ mong cập nhật đôi lời tiếc thương.
Tôi là thi sĩ lỗi thời,
Đã hai màu tóc còn lời tình thơ,
Vinh tình của thuở ngày thơ,
Của rừng thu rạng, của mờ chiều sa,
Xuân thì hay buổi dương tà,
Dệt dài giấy bút, một tòa an nhiên.
Ảo huyền phong cảnh thiên nhiên,
Họa giòng phong thủy trên miền bình an.
Hương thanh của nghĩa son vàng,
Tình chung thủy, phút an nhàn đầy vơi,
Rải trên trang giấy chơi vơi,
Như hương sương sớm, tuyệt vời tà dương,
Rạng màu hồng ánh tình thương,
Họa nguồn nồng ấm thiên chương tình người.
Góp gom tia nắng chiều rơi,
Vầng hồng ngày mới gọi mời đời vui,
Trên giòng sóng gió ngậm ngùi,
Thả thuyền ưu ái, đẩy lùi hận thương.
Người thân hay kẻ qua đường,
Gởi lời an ủi, gởi hương ấm nồng,
Sau mưa còn ánh cầu vòng,
Sáng màu hy vọng thanh trong nghĩa tình,
Còn chân duyên phước an bình,
Đậm sâu ân nghĩa của tình tha nhân.
Còn ngày hồng nắng lậng lậng,
Còn giòng thi họa bâng khuậng vịnh đời.
Vâng, tôi thi sĩ lỗi thời,
Chưa quên thương càm cõi đời gian nan,
Thương quê chinh chiến điêu tàn,
Thương người chiến sĩ mơ tàn lửa binh,
Cho đời trong sáng an bình,
Niềm vui tràn ngập, an ninh cho đời.
Tôi là thi sĩ lỗi thời,
Tóc pha sương muối còn lời yêu đương,
Vịnh trăng mười sáu vấn vương,
Vịnh rừng thu rạng thiên hương vô thường.
Giữ lời thơ dịu mật đường,
Vịnh đời nhân thế yêu thương vỗ về,
Dù đời ảo ành bể mê,
Nồng nàn xin giữ mọi bề nghĩa ân.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
CHÉN RẠNG ĐÔNG (Huỳnh Anh Trần-Schroeder)
CHÉN RẠNG ĐÔNG (Huỳnh Anh Trần-Schroeder)
Mời người một chén rạng đông,
Chén sương rừng núi, chén hồng nắng mai,
Chén trà sen, chén hoa lài,
Thoảng hương sương hạt mành mai, trang đài,
Quyện màu trai ngọc trời mai,
Lung linh sương nắng của ngày vừa lên.
Liên đài trên sóng bồng bềnh,
Màn sương lóng lánh đầu ghềnh cuối sông,
Thướt tha trài áo sen hồng,
Họa bài vũ điệu non bồng cõi tiên.
Một vùng sơn thủy thiên nhiên,
Lưng chừng thác đổ bờ triền núi cao,
Ru lời nhạc gió đồng dao,
Vi vu trầm lắng dạt dào thanh tao.
Chim rừng vươn cánh nao nao,
Nứa mơ tung gió, nửa lao chao ngừng,
Đường bay chim bỗng ngập ngừng,
Thương miền cây lá, thương rừng an nhiên,
Luyến lưu tổ ấm ngày hiền,
Thong dong an hưởng triền miên mồi quà,
Mẹ tha, cha bắt, đường xa,
Nuôi đàn con trẻ thiết tha ân tình.
Mời người một chén an binh
Giữa rừng thiên hạ, cõi tình thế nhân.
Chén vui, chén tịnh, lâng lâng,
Chén hòa an lạc, chén lần phước duyên.
Chén nầy ta vịnh thiên nhiên,
Chén sau vịnh thắm đường duyên dạt dào,
Chén sầu chẳng chuốc cho nhau,
Thà dòng dĩ vãng niềm đau hận sầu.
Chén thù chén tạc dài lâu,
Ngạt ngào phong nhụy nhiệm mầu thiên ân,
Mời người đầy chén ân cần,
Hữu duyên tao ngộ trong lần qua đây.
Chén đầu ngày, chén ngất ngây,
Tặng người cùng chuyến đâp xây ân tình.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
TÀI ĐA DẠNG (Huỳnh Anh Trần Schroeder)
nguồn hình internet
Bút lông bạn nắn giòng lá hoa,
Thơ như nước chảy, suối trăng ngà,
Còn tôi cắn mãi mòn ngòi bút,
Thơ thẩn chẳng về, chữ chẳng ra.
MY WAY (Huynh Anh Tran-Schroeder)
I am neither philosophe, nor sage,
Silent soothing to practice, character strengthening to gauge.
Swallowing tears of challenges and disappointment,
I would laugh on all my misfortunes, rather than be crestfallen.
Nhà thơ nhiều vợ nhất Việt Nam: Bi kịch say rượu lạc mất con, cuộc đời gắn liền với con số 4 bí ẩn (Thi sĩ Kiên-Giang Hà Huy Hà)
Nguyễn Bính
Nói cuộc đời Nguyễn Bính bi kịch là còn bởi dù ông có đến 4 người vợ, 4 người con, nhưng cuối đời lại ra đi ở nhà một người quen chứ không phải gia đình mình. Hôm đó là 29 tháng Chạp nhưng vì năm đó chỉ có 29 ngày, nên nó cũng là ngày cuối cùng của năm. Nguyễn Bính sau khi ăn uống xong với bạn, ra cầu ao rửa mặt thì bị trượt chân ngã xuống ao, trúng lạnh rồi ói ra máu và ra đi. Vị thi sĩ này trút hơi thở cuối cùng ở tuổi 49, khi mà người vợ thứ tư đang ở cữ sinh hạ cho ông cậu con trai Nguyễn Mạnh Hùng.
Read moreCHỚM THU
Chớm thu hiu hắt gió về ngàn,
Đường chiều lưu lạc bước chân hoang,
Đưa ta về chốn rừng xưa cũ,
Nghe lòng thương nhớ chuyện họp tan
Read moreỪ thôi
MC Nghệ sĩ Ngọc Đan Thanh
Ừ thôi từ tạ mê lầm
Niệm dòng tâm tưởng trăm năm bồ đề
Ừ thôi dạo suối Tào Khê
Hương trầm thoang thoảng dạt về cõi không
Ừ thôi khép chặt cửa lòng
Tay nâng chuỗi hạt bên sông gọi thuyền
Ừ thôi tay vẫy nghiệp duyên
Đêm khuya soi bóng u huyền ngàn năm
Lê Diễm Chi Huệ
Thơ Nhị Thập Bát Tú ( Trần Xuân Dũng)
Bỏ Khẩu Nghiệp Đi.
Sát phạt bằng lời, thỏa cái Ta
Kẻ kia dám hó hé đâu mà !
Người mang khẩu nghiệp không hề biết
Miệng chó mửa ra chẳng thấy ngà.
****
Cá Khác Con Người
Bị câu, miệng cá giật lên đau
Người được yêu, vui vẻ trong đầu
Được thả, cá chìm mong trốn thoát
Bị lơi, người níu lại càng lâu.
****
Già Trên Xứ Người
Đất mới xem thêm được mấy trò
Con rằng: Già chẳng chịu chết cho !
Chồng hay vợ dõi theo, chê trách:
Mù, điếc, vụng về, đêm, ngáy, ho.
Trần Xuân Dũng
Trích “Thơ Nhị Bát Tú “
TÁT NƯỚC (Huỳnh Anh Trần - Schroeder)
Xin gởi các bạn cùng ngành,
(Xin chuyền giùm Huỳnh Anh trên diễn đàn y khoa 72 nếu thích hợp. Cám ơn trước)
Xin chúc mọi người một ngày vui
Huỳnh Anh
Read moreNight Sailing- Yêu Em Cương Thường- Thương Em Cương Thường-(Huỳnh Anh Trần-Schroeder)
1-YÊU EM CƯƠNG THƯỜNG
Anh yêu em không là hoa đợi nắng,
Cành biết vươn trong cuộc sống trầm thăng,
Biết uốn mình trong gió mùa giông bão
Chuyện tề gia quán xuyến về an bằng.
Anh yêu em dù liễu yếu, đào tơ,
Biết vẫy vùng khi đời thiếu mộng mơ,
Ngày anh đi vào mịt mùng hỏa tuyến,
Còn an lòng em gánh chuyến mịt mờ.
Dáng giai nhân đẹp như cành liễu yếu,
Cánh hồng tươi đợi bàn tay ấp yêu,
Vẫn mặn mà trong tâm hồn nghệ sĩ,
Vẫn khơi nguồn thơ nhạc vịnh đường yêu,
Nhưng quê hương đầy rẫy chuyện đau thương
Cần bàn tay và tâm kẻ cương thường,
Anh vắng nhà ai là người chống đỡ
Giòng bão giông nếu chẳng phải em thương?
Đừng ủy mị, đừng mơ giòng ảo ảnh,
Mang ảo huyền xóa khoảnh khắc chiến tranh
Làm cánh hoa trong cao mùa chinh chiến,
Nhánh mảnh mai vươn thành cứng cây cành.
Em chỉ khóc trong đêm trường lạnh lẽo,
Thương quê nhà còn sâu vận ngặt nghèo
Thương người anh xông pha vùng binh biến,
Thương mẹ già, đàn con, chuyến gieo neo.
Nhưng sớm mai tiếng gà gọi bình minh,
Đời thực tế em gánh gồng điêu linh,
Trong phong ba em là thuyền trên gió
Chuyện đời mơ xin hẹn lúc thanh bình.
2- THƯƠNG EM CƯƠNG THƯỜNG
Thương em muối mặn cương thường,
Thuyền đời chèo chống, đoạn trường em mang.
Anh giờ làm gió thênh thang,
Thuyền buồm nâng cánh, thương nàng truân chuyên.
Tình ta ngắn hạn thiếu duyên,
Vô thường anh đến, ngả nghiêng cánh bằng,
Còn em nặng nghiệp trầm thăng,
Nên ta chẳng trọn cát đằng tơ duyên.
Ngày xưa mơ chuyện đào nguyên,
Xây nhà bên suối, bền duyên tình mình,
Não nề bão lửa chiến chinh,
Rụi tàn mộng ước chuyện tình trăm năm.
Anh giờ về chốn xa xăm,
Là mây, là gió, thăng trầm biền khơi,
Nguyện theo em suốt giòng đời,
Buồm nâng trên sóng đổi dời thế gian,
Dìu em trên sóng hoang tàn,
Thuyền em lèo lái trên ngàn tang thương,
Theo em từng bước đoạn trường,
Lời thương trên gió đại dương dạt dào,
Ướt mi giọt lệ ao dào,
Lòng em tĩnh lặng ba đào tâm tư,
Hư không vũ trụ trầm tư,
Chuyển tình thương cảm, tâm thư vô thường,
Dù anh là gió ngàn phương,
Tình anh bất biến trải đường em đi.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder
Ga Cuối Cuộc Đời (Phạm Trọng Sách)
Còi tầu vừa thét lên,
và từ từ dừng lại.
Tôi đang đứng ở con tầu,
và muốn xuống ga này.
Không phải “ga cuối đường tầu”
Đường tầu còn những nhà ga nữa
nhưng tôi muốn xuống ga này.
******
Tôi muốn dời con tầu,
dù rằng các bạn tôi,
còn có người đi tiếp,
tới những nhà ga,
tới những miền xa lạ.
*******
Tôi muốn chia tay các bạn tôi,
với lời chúc an bình,
với ước mong may mắn,
cho hành trình bạn tôi,
êm xuôi như nước chảy,
qua cánh đồng đầy hoa.
*******
Tôi muốn xuống ga này,
Ga cuối cuộc đời tôi.
Xin gửi lời cảm ơn,
đến những người thân yêu,
đến những con, những cháu,
đến những bạn đồng môn,
đến những người chiến hữu,
đã từng nắm tay nhau,
đã từng khóc đồng đội,
nằm chết trong rừng sâu.
*******
Xin cảm ơn tất cả,
đã một lòng yêu thương
đã một lòng tận tuỵ.
trong kiếp sống vô thường.
*******
Còn em, còn em yêu.
Cho anh xin lỗi em,
đã đến giờ chia tay,
đã đến giờ ly biệt.
Cuộc đời bao oan nghiệt.
Cuộc đời bao chua cay
Cuộc đời bao mật đắng,
Anh mang nó theo anh,
Để những năm tháng cuối,
Em sống trong an lành.
*******
Tôi muốn xuống ga này,
Ga cuối cuộc đời tôi.
Nhìn lại ga đã qua,
Nhìn lại những năm tháng
Bao mệt mỏi lầm than,
Bao gian nan tù đầy.
Công danh và tiền bạc,
Như gió thoảng mây bay.
*******
Tôi mỉm cười viên mãn,
với hai bàn tay không,
đi cùng mây cùng gió,
đến một miền hư không.
Phạm Trọng Sách
NHỮNG BÌNH TRÀ CỦA MẸ (Huỳnh Anh Trần-Schroeder)
Bình Trà ngày xưa.
Những đêm buốt giá, gió lê thê,
Tôi nhớ bình trà của mẹ quê.
Trong vòng sương phủ mắt nhòa lệ,
Ảnh hương trà mạn bỗng tràn trề.
Nhà tôi sâu đậm cảnh thanh bần,
Thương con, hôm sớm mẹ tảo tần,
Hừng đông cha vác cày ra ruộng,
Trồng ngọn lúa gầy, nuôi người thân.
Nhà tranh, mái dột, giọt mưa tuôn,
Vách lá, tường xiêu, lạnh gió luồn,
Chăn ấm, ru êm đời con trẻ,
Trầm lặng đêm thâu tiếng mẹ buồn.
Thuốc thang chẳng có, ngày buồn lo,
Suốt đêm con trẻ buốt cơn ho,
Mẹ tôi hái nhánh trà đồng nội,
Pha bình trà ấm, dịu cơn ho.
Chẳng biết trà tươi mang thanh tịnh,
Hay lời êm dịu mẹ an bình,
Cơn ho dai dẳng bỗng lùi bước
Theo tiếng ru hời đậm ân tình.
Ngày tôi lớn mang sầu binh lửa,
Nặng nợ quê hương đất bùn đen,
Đời chinh nhân tuyến đầu khói lửa,
Nhớ vô vàn thanh tịnh trà sen.
Ngày súng đạn, bao mùa giông bão,
Những đêm canh phiên gác ao dào,
Sương rừng núi quyện màu khói biếc,
Ngỡ chung trà tay mẹ mến trao.
Từ thuở xa quê buồn quốc hận,
Một đời viễn xứ lắm phong trần,
Vời vợi tâm tư hình từ mẩu,
Tặng chén trà hương đậm ân cần.
Giờ đây, dâu bể, núi non mòn,
Đếm sóng thời gian, trăng khuyết tròn,
Nhớ dòng sữa ngọt, thương tình mẹ,
Nhớ vị trà hương, ấm lòng con.
Giờ đây, sương khói chốn vô thường,
Thăm thẳm đường đi nẻo tình thương.
Từ những bình trà hương nghi ngút,
Mẹ vẫn rót đầy chén tình thương.
Huỳnh Anh Trần-Schroeder