Ngày 8 tháng 3 là ngày phụ nữ Việt Nam. Thú thật là tôi không biết là có từ hồi nào, tôi có hỏi thì mẹ cháu cũng nói thế. Tôi hy vọng là ngày này tôi sẽ cố gắng để khỏi bị cằn nhằn, nhắc nhở và tôi cũng muốn làm một điều gì đó cho mẹ cháu qua thời gian dài đã vì tôi.... mà khổ.
Ngoài ra, đối với tôi thì ngày 8/3 lại mang một ý nghĩa khác trọng đại hơn, một ngày đáng nhớ và cũng là ngày mà suy nghĩ và cuộc đời của tôi chuyển sang hướng khác. Một người bạn thân, học trên tôi một lớp, có khuôn mặt trắng hồng đầy nét thư sinh, với khăn rằn quấn cổ trong bộ quần áo bà ba đen, ngày này 45 năm trước, anh đã xuất hiện giữa rừng già cùng với những người dầy dạn phong sương khác mang chung một quyết tâm : “Mai này chúng ta cùng về Việt Nam”. Anh dõng dạc giơ tay hô to khẩu hiệu: Giải phóng Việt Nam.
Trước ngày vào rừng, anh dặn: “tôi đi và không biết sống chết thế nào, tôi mong ông phải quyết tâm chứ không nên tà tà như lúc còn là sinh viên đâu đấy nhé”. Tôi tự nghĩ: “Mấy ông này làm thiệt ta ơi”, dù trước đó tôi cũng đã biết đại khái chuyện bạn tôi sẽ làm. Anh đã vào rừng chiến đấu và đã hy sinh. Tuy thất bại, nhưng cuộc chiến đấu này đang được bạn bè anh ở khắp nơi tiếp tục.
Anh tên là Ngô Chí Dũng. Ngày 8/3 là ngày “Công Bố Cương Lĩnh Chính Trị của Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam” và cũng là ngày “Dựng Cờ Chính Nghĩa”, ngày mà quân ta vùng lên rửa nhục sau những tan hàng rã ngũ.
Nhớ bạn tôi quá.
Vũ Đăng Khuê