………Tôi cười vì chợt nhận ra anh suy nghĩ ấu trĩ và tôi thì ngu muội đến phũ phàng .. anh thử nghĩ mà xem, sau giải phóng tôi vượt biên sang Mỹ , một thân một mình đi cày bán mạng để dành dụm tiền bạc gởi về phụ vợ nuôi con và lo mua nhà để bảo lãnh vợ con sang đoàn tụ .. bảo lãnh vợ con sang , thì phải cày bán mạng hơn nữa để lo cho con ăn học .. nay ba đứa con đã lo cho yên bề gia thất, học vị kỹ sư, Bác Sĩ, Tổng giám đốc .. nhưng rồi sao? tụi nó thông đồng quyết định tống khứ Ba của tụi nó vô đây Viện Dưỡng Lão, mặc dù tôi tỉnh táo không lú lẫn, khoẻ mạnh nhanh nhẹn không mất tự chủ trong sinh hoạt cá nhân, mặc kệ người Ba đã tận tuỵ dầy công , hy sinh nuôi chúng khôn lớn thành đạt như hôm nay .. nhưng cũng lỗi ở tôi , vì đi làm nhiều quá không có thời gian để dạy bảo chúng thành người trước .. thay vì thành danh .
Read moreNên hay không nên về thăm Việt Nam (Huy Vũ)
Các con đừng bao giờ về Việt Nam du lịch : Gia đình chúng ta bỏ nước ra đi vào năm 1978, khi đó các con chưa ra đời. Ngày 30 tháng 4 năm1975, Bố mất nước, đại gia đình chúng ta khánh tận, sau đó bố vào tù.
Ngày 30 tháng tư rõ ràng là một ngày đen tối cho người Miền Nam, ngày Quốc Hận, Tổ Quốc mất vào tay một nước láng giềng hiếu chiến là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, một nước Cộng Sản. Mới đây, tại Canada có một đạo luật gọi ngày 30 tháng tư là Ngày Tìm Về Tự Do. Đó là một đạo luật không thể nào chấp nhận được đối với đại đa số dân Miền Nam. Các con phải biết điều đó và đừng bị chi phối bởi những bào chữa khôn khéo đánh lạc dư luận. Ngày 30/04 là ngày Miền Nam mất nước, chỉ có thế mà thôi…….
……….Các con đừng về Việt Nam du lịch, vì ở đất nước đó, đâu đâu cũng có hình, có tượng Hồ Chí Minh, kẻ bán nước cho Tầu. Phải cúi đầu tôn kính tên ấu dâm này, thà chết còn hơn.
Read moreĐất nước Việt thượng cổ thời Hai Bà Trưng khởi nghĩa -Thành kính ghi nhớ công đức tiền nhân- Đỗ Hoàng Ý
Trích Lời tựa (bài Đất nước Việt thượng cổ thời Hai Bà Trưng khởi nghĩa,
Chương I: Ngũ Lĩnh - Lĩnh Nam, Lĩnh ngoại, Lĩnh biểu, 2024).....
Vì kiến thức Hán văn hạn hẹp nên người viết phải tham khảo, đối chiếu nhiều bản dịch
các cổ thư Việt và Tàu, các tài liệu ngoại ngữ và những bài viết trên mạng. Tuy đã cố gắng tra
cứu cẩn thận nhưng thể nào biên khảo này cũng có điều sai sót. Rất mong sẽ được các bậc thức giả cao minh chỉ dẫn để người viết được học hỏi thêm và hiệu đính cùng bổ túc bài viết cho
đúng và đầy đủ hơn.
Xin chân thành cảm tạ.
Đỗ Hoàng Ý
Truyền thuyết Đồng trụ chiết, Giao Chỉ diệt.
銅 柱 折 交 趾 滅
*
Phần I: Đồng trụ Mã Viện
với truyền thuyết Đồng trụ chiết, Giao Chỉ diệt.
銅 柱 折 交 趾 滅
*
Phần II: Phân Mao lĩnh
biên giới cực nam của đất nhà Hán……
Read moreHUYỀN THOẠI VỀ NGƯỜI ĐÀN BÀ THÉP (Trần Trung Chính)
………………Huyền thoại là những chuyện không có thật, theo định nghĩa của từ điển, huyền
thoại = câu chuyện huyễn hoặc, kỳ lạ, hoàn toàn do tưởng tượng, câu chuyện có
tính cách thần thoại. Những gì được chính quyền Việt Cộng trình chiếu về con
người và vai trò chính trị của bà Nguyễn Thị Bình cũng như của Đảng Cộng Sản
Việt Nam và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam chỉ có 25% sự thật cho nên những
thế hệ kế thế của nước Việt Nam chúng ta sau này có thể “bị lạc đường vào lịch
sử” mặc dù có rất nhiều tài liệu để tra cứu.
…………..Đối với Mao, muốn “giải phóng Nam Việt Nam”, phải mở ra “chiến tranh giải
phóng”. Do đó trong năm 1955, Hồ chí Minh cử Võ Nguyên Giáp 2 lần sang Trung
Cộng cầu viện, được Trung Cộng hứa giúp 450 ngàn khẩu súng trường, lựu đạn và
chất nổ. Cũng như lần trước, để chúng tỏ “đàn em” trung thành với đường lối
của đàn anh, Hồ chí Minh ra lệnh phát động chiến dịch CẢI CÁCH RUỘNG ĐẤT lần
thứ hai vào năm 1958 : quân khu Quảng Đông và quân khu Vân Nam chịu trách
nhiệm cung ứng vũ khí đạn dược cho quân đội của Bắc Việt. Sau khi nhận vũ khí
đạn dược cất vào kho, Võ Nguyên Giáp mới cắt cử Đoàn 66 (đây là đơn vị công binh
của quân đội Bắc Việt) chịu trách nhiệm mở rộng Xa lộ Trường Sơn nhưng khoác
dưới danh xưng Đường Mòn Hồ Chí Minh . Rồi sau đó cuối năm 1959, mới chính
thức ra mắt Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam tại Hà Nội, lúc đầu không thấy bà
Nguyễn Thị Bình được nêu tên trong thành phần Ban Lãnh Đạo của Mặt Trận Giải
Phóng, người ta chỉ biết tên của bà sau Hội Nghị Paris vào năm 1968. ………………
Read moreLon Nước Ân Tình ( Nguyễn Hữu Lễ)
…………Đừng bao giờ bỏ qua hoặc từ chối khi có cơ hội và điều kiện giúp đỡ cho người khác, nhất là khi người đó cần đến mình và kêu gọi sự giúp đỡ hoặc tiếp tay của mình………….
……………Đừng bao giờ nhận xét và đánh giá một người qua các hình thức bên ngoài như màu áo, cấp bậc, vị trí xã hội, tôn giáo, đảng phái, sắc tộc…nhưng muốn đánh giá đúng về một người phải xét qua cái TÂM và hành động của con người đó trước hoàn cảnh khốn cùng của kẻ khác…….
Read moreVƯỢT NGỤC….(Dương Phục)
……..Đêm thứ tám trong cũi sắt, trời mưa xối xả, hắt đầy nước qua kẽ hở conex. Người tôi ướt sũng, run lập cập, ngồi co ro suốt đêm. Sáng hôm sau, khi tên vệ binh mở cửa, tôi bỗng nhìn thấy một thanh sắt dẹp, nhắn, ai vứt ngay sát hàng rào gần conex. Khi đi cầu về, tôi xin phép tên vệ binh cho cởi quần áo ướt để phơi. Hắn nói "Được". Tôi vội đi ngay sát rào, cởi áo quần phơi trên rào kẽm gai ngay trên thanh sắt. Tôi chỉ mặc một chiếc quần đùi khi lên văn phòng trình diện tên cán bộ để lãnh trận đòn cuối cùng bị quất bằng dây điện.
Buổi chiều, tôi xin ra hàng rào lấy quần áo. Tên vệ binh đứng sau lưng tôi quãng xa. Tôi vờ làm rơi chiếc áo phủ lên thanh sắt, cúi xuống nhặt, tôi cuốn luôn thanh sắt cầm về conex. Khi tên vệ binh đã khóa cửa bỏ đi, tôi giở ra nhìn kỹ và nhận ra đây là thanh sắt ngang hông "porte bagage" xe đạp, vừa đủ cứng và đủ dẹp để luồn vào sợi dây sắt khóa cửa. Tôi mừng rỡ và hồi hộp nghĩ đến chuyện đào thoát đêm nay, trước khi quá muộn. Tôi cũng biết, nếu bại lộ, chắc chắn chúng sẽ bắn ngay tại chỗ.
Read moreNGƯỜI HÁT RONG TRONG HẦM XE ĐIỆN NGẦM (NGUYỄN ĐẠI THUẬT)
Vì đâu nên nỗi?
Câu hỏi của rất nhiều người, trong đó có tôi, từ sau cái ngày định mệnh 30-4 năm ấy. Biết bao nhiêu tang tóc, đau thương đã đổ xuống cho người miền Nam.
Mời bạn đọc câu truyện dưới đây. Chỉ là một trong ngàn vạn chuyện thương tâm đã xảy ra sau chiến tranh.
Hỡi những người vượt biên ba - bốn mươi năm trước. Hầu hết đã gặp hiểm nguy, một số đã bỏ mạng vì sóng gió, cướp biển, đói khát... Nhưng ít người gặp hoàn cảnh khốn khổ như những người trong truyện:
Read moreTình yêu thương chính là dưỡng chất tốt nhất cho tâm hồn (An Nhiên)
Tình yêu là chất dinh dưỡng tốt nhất cho tâm hồn
……..Dù bạn không phải là người cha hay bạn không có một đứa con nhỏ như cậu bé, đừng quên trao đi yêu thương và sự khích lê với những người xung quanh mình, ngay cả khi họ không tật nguyền về thân thể, thì ai cũng đều có những nỗi đau trong tâm hồn. Nhưng tại sao ta không thể như người cha kia, lấy sự yêu thương tự đáy lòng trao cho ai đó, cần đến nó, như gieo một mầm xanh của sự chia sẻ, đồng cảm, một chút nỗ lực bé nhỏ ấy có thể thay đổi thậm chí có thể mang lại cho họ cả một cuộc đời… khác.
Read moreMA TRONG NHÀ TÙ (Nguyễn Văn Tới)
Tôi thuật lại cho thầy nghe về anh đầu vụ chết hôm qua ở bệnh xá và những lời cầu xin ra sao. Thầy nói –“Mi Công Giáo nên mi không tin có linh hồn người chết vẫn chưa siêu thoát còn lảng vảng quanh đây. Bên ta, Phật Giáo, chúng ta tin dù người đã qua đời, nhưng linh hồn họ còn ở lại một thời gian, chờ tụng kinh cầu siêu, rồi họ mới lìa cõi trần vĩnh viễn. Ta tin linh hồn vừa qua đời muốn nhắn nhủ mi điều gì đó”. Thầy vừa dứt lời, cửa sắt khu loảng xoảng mở ra, một tên công an cai tù đi trong hành lang ngang qua phòng 9, đến mở cửa phòng 10, và kêu đúng tên tôi đi làm việc. Thầy T.T.S. nhìn tôi với cái nhìn đầy ý nghĩa trong khi tôi vừa mặc bộ đồ xá xẩu tù, vừa vui lại vừa lo, không biết chuyện gì sẽ đến sau mấy năm nội vụ nằm im không nhúc nhích.
Tôi trở lại phòng sau hơn một giờ làm việc với công an chấp pháp. Chúng quyết định đưa vụ chúng tôi ra tòa án thành phố để xử. Tôi không biết nên vui hay buồn vì dầu sao cũng có chút gì đó khởi động, còn hơn cứ im lìm năm này sang năm khác, làm cho người tù chết dần mòn cả tinh thần lẫn thể xác vì mất hy vọng. Hệ thống nhà tù cộng sản, họ cố tình không ngó ngàng gì đến hồ sơ tù. Họ để cho người tù chết dần mòn trong tuyệt vọng, cô đơn, bệnh tật, và đói khát. Một hình thức giết người thầm lặng và tàn ác. Họ không để tù nhân chết đói mà đói… đến chết.
Read moreChứng Ngộ (Sao Khuê)
Đúng là ‘hữu duyên thiên lý năng tương ngộ và vô duyên đối diện thấy thương liền”. Cùng hội đồng thuyền, chúng tôi có duyên tao ngộ, hạnh ngộ, hội ngộ, tái ngộ trên diễn đàn, kể ra thì cũng ngồ ngộ!
Đa số chúng tôi lại chung một cảnh ngộ là tuy không có Job nhưng vẫn được phát lương, thế mới thật là ngộ nghĩnh. Xin quý vị đừng ngộ nhận là chúng tôi được ăn trợ cấp an sinh xã hội nhé. Sợ dĩ chúng tôi được nhà nước đãi ngộ là vì chúng tôi, phần lớn đã quá cái tuổi thất thập cổ lai hi, nên được hưởng tiền già và ngộ nhỡ tiền già không đủ tiêu thì cũng có tiền hưu hay là tiền của con cháu đút túi cho. Tuy vậy lũ trẻ sau này ngộ lắm. Chúng cứ nghĩ khi về già rồi thì đâu cần tiêu pha gì nhiều nên cái mục đút túi này thì chúng quên y như chúng mình ngày xưa, quên bổn phận đối với cha mẹ.
Read moreBác sĩ Pháp làm điệp viên cho Liên Xô tại Sài Gòn ,)- (Minh Thư dịch)
Ông Hautier mở một phòng khám bệnh lao phổi ở Sài Gòn và là giảng viên trường Đại học Y khoa Sài Gòn. Ông có vợ là người Việt, là họ hàng của Trung tướng Việt Nam Cộng hòa (VNCH) Đặng Văn Quang, trợ lý đặc biệt về quân sự và an ninh quốc gia của Nguyễn Văn Thiệu. Đôi vợ chồng này thường xuyên đi ăn tối với Quang và các quan chức cấp cao khác của Nam Việt Nam.
Thông tin công khai duy nhất về việc những người Cộng sản đã tuyển dụng Hautier là từ lời thú nhận của ông ta khi bị thẩm vấn bởi Tổng cục Giám sát Lãnh thổ (DST) – cơ quan tương đương với FBI của Pháp. Cơ quan này đã bắt giữ vị bác sĩ vào năm 1972.
Read moreNÓI CHUYỆN CÂY THÔNG VÀO MÙA GIÁNG SINH (PHẠM ĐÌNH LÂN, F.A.B.)
Nói đến Giáng Sinh thi chúng ta liên tưởng ngay đến cây Giáng Sinh. Mùa Giáng Sinh rơi vào mùa đông giá buốt. Chỉ có các loại cây thông, tùng bách còn xanh tươi mà thôi nên người ta chặt cây thông và trang trí bằng ngôi sao nhỏ lấp lánh, hình tượng các Thiên Thần, trái cây, bóng đèn màu để mừng ngày Giáng Sinh của Đấng Cứu Thế. Một ngôi sao lớn và sáng được gắn trên đỉnh của cây Giáng Sinh. Ở Việt Nam cây thông rất hiếm nên vào mùa Giáng Sinh người làm hang đá bằng giấy màu và làm những ngôi sao bằng tre với nhiều màu sắc rực rỡ để chào mừng Chúa Giáng Sinh ‘trong máng cỏ, trong hang lừa’.
Cây Giáng Sinh xuất hiện trước tiên vào thời Phục Hưng (Renaissance) (?). Ngày nay người ta cho rằng nó xuất phát từ Đức vào thế kỷ XVI và lan sang các quốc gia Bắc Âu trước khi thâm nhập trên toàn lục địa Âu Châu và Mỹ Châu. Martin Luther (1483- 1546), người lãnh đạo Giáo Hội Cải Cách (Tin Lành), đã thắp đèn cầy trên đỉnh cây Giáng Sinh đầu tiên. Ở Hoa Kỳ mãi đến thập niên 90 của thế kỷ XIX cây Giáng Sinh mới được quảng bá rộng rãi. Mãi đến năm 1923 tổng thống Calvin Coolidge mới tạo ra truyền thống đặt cây Giáng Sinh trong tòa Bạch Ốc.
Read moreĂn Mày Dĩ Vãng ( Mạc Văn Trang, đầu to óc nhỏ), Ăn Mày Hiện Tại ( Mai Thị Mùi) gửi Mạc Văn Trang, "ĂN MÀY DĨ VÃNG" (FB Ong Thế Quyên), Lời Nhắn Nhủ Thế Hệ Trẻ Ở Việt Nam. ( Trần Trung Đạo)
Mạc Văn Trang, người đầu to óc nhỏ viết : “ Ăn Mày Dĩ Vãng”
FB Ong Thế Quyên :”……….Câu này của bác bị nhiều người lên án rằng chính bác mới là kẻ ăn mày dĩ vãng. Vì có lẽ bác đang tự hào rằng dù bác từng là Việt Cộng, một đảng viên Đảng Cộng Sản và đã bỏ đảng nhưng hiện tại bác đang được hưởng cuộc sống rất sung sướng, hạnh phúc bên gia đình, chứ không phải khổ cực như người lính VNCH kia.”
Mai Thi Mùi viết " …….Giả dụ người lính VNCH (mà ông vẽ ra) có đang ăn mày thì họ cũng ăn mày quá khứ. Còn ông mới chính là kẻ ăn mày hiện tại. Ông đang ăn mày trên cái chính thể đi ăn cướp mà có. Ông đang ăn mày địa vị, danh lợi, và cả con chữ của bọn ăn cướp đó ông Trang ạ.”
Trần Trung Đạo nhắn nhủ với những người trẻ còn ở Việt Nam: “Tôi viết để hy vọng sáng mai đây khi bước ra đường các em sinh ra và lớn lên ở miền Nam sẽ nhìn người thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa đang lê lết chuỗi ngày tàn bằng cặp mắt khác hơn. Các em, thay vì bước nhanh như hôm qua, sẽ ngồi xuống bên cạnh người lính miền Nam tàn phế kia và nghe ông kể lại những chặng đường bi tráng mà ông và đồng đội đã trải qua, từ đó các em sẽ hiểu ra rằng cha chú các em đã sống và chiến đấu trong cuộc chiến tự vệ đầy chính nghĩa mà họ không có chọn lựa nào khác. Các em sẽ lớn lên trong tự tin và hy vọng thay vì mặc cảm “tội ác ba đời” mỗi khi đọc lại lý lịch mình.
Đối với các em sinh ra ở miền Bắc, tôi hy vọng các em sẽ biết sự thật và chân lý không phải là những lời đảng CS dạy. Đảng CS không giúp các em “sáng mắt sáng lòng” mà làm các em thành những kẻ mù loà đi lùi giữa nền văn minh nhân loại mỗi ngày mỗi mới. Các em có thể không dễ dàng tin ngay những điều tôi viết, nhưng ít ra cho các em thấy một phía khác của vấn đề để tìm tòi, học hỏi, so sánh và qua đó các em sẽ thấy mục tiêu đích thực mà đất nước Việt Nam cần phải đến là gì.
Tuổi trẻ Việt Nam, Nam hay Bắc, phải có cơ hội đọc và hiểu một cách khách quan từ nhiều phía về bản chất, nguyên nhân của cuộc chiến Việt Nam.
Nhiều người từ miền Bắc, dù hôm nay ngao ngán và ngậm ngùi nhìn lại một quá khứ bị lọc lừa nhưng không phải ai cũng thấy ra sự thật bị che giấu bên trong. Nhiều trong số họ đã dành cả phần lớn cuộc đời mình đánh thuê cho đảng CS, cho Trung Cộng và Liên Xô nhưng vẫn nghĩ mình đã chiến đấu cho “độc lập, tự do, hạnh phúc”.
Gần một đời bị tẩy não đã biến không ít người thành những người chấp nhận sự giả dối như một thói quen, một hạnh phúc cuối đời.”
Read moreMY WAY (Huynh Anh Tran-Schroeder)
I am neither philosophe, nor sage,
Silent soothing to practice, character strengthening to gauge.
Swallowing tears of challenges and disappointment,
I would laugh on all my misfortunes, rather than be crestfallen.
Chiếc Nhẫn Ân Tình Cô Gái Làng Thái Mỹ (Bùi Thượng Phong)
Mắt tôi bỗng nhiên hơi mờ đi, hình ảnh của Hân, một buổi chiều xa xưa trong dĩ-vãng bỗng hiện về, bé nhỏ lẫn trong đám người thăm viếng ở bịnh-viện Cộng-Hòa, em quay lại mỉm cười nhìn tôi… Và rồi lần cuối cùng tôi gặp, cánh tay bé nhỏ dơ lên chào tạm biệt khi tôi trở về Sàigòn, mắt em đầy lệ… Một âm thanh mơ-hồ như vọng lại từ một nơi nào xa, xa lắm:
– …Đừng quên đến thăm Hân nha, Hân chờ đấy!…
Người tôi lúc đó như muốn rũ xuống, tôi cố gắng hết sức đứng thẳng người, nhìn tha thiết vào đôi mắt em, cầu xin một tha thứ.
Read moreSƯU THUẾ THUỘC ĐỊA VÀ ẢNH HƯỞNG TRONG XÃ HỘI THỜI THUỘC PHÁP (1858-1945) (NGÔ THỊ QUÝ LINH)
Xã hội Việt-nam ngày nay vẫn còn mang những nét của nền văn hóa và văn minh Tây phương do người Pháp đem đến. Ảnh hưởng của gần một trăm năm trong vòng bảo hộ của nước Pháp, từ năm 1858 đến năm 1945, vẫn còn được nhận thấy. Từ văn học, nghệ thuật, phong tục, đến tín ngưỡng, chính trị, kinh tế, tư tưởng, ... cả một xã hội thay đổi nhiều đến nỗi ngày nay muốn tìm lại lối sống truyền thống của người Việt thời tiền Pháp-thuộc không phải là điều giản dị.
Read moreNhà thơ nhiều vợ nhất Việt Nam: Bi kịch say rượu lạc mất con, cuộc đời gắn liền với con số 4 bí ẩn (Thi sĩ Kiên-Giang Hà Huy Hà)
Nguyễn Bính
Nói cuộc đời Nguyễn Bính bi kịch là còn bởi dù ông có đến 4 người vợ, 4 người con, nhưng cuối đời lại ra đi ở nhà một người quen chứ không phải gia đình mình. Hôm đó là 29 tháng Chạp nhưng vì năm đó chỉ có 29 ngày, nên nó cũng là ngày cuối cùng của năm. Nguyễn Bính sau khi ăn uống xong với bạn, ra cầu ao rửa mặt thì bị trượt chân ngã xuống ao, trúng lạnh rồi ói ra máu và ra đi. Vị thi sĩ này trút hơi thở cuối cùng ở tuổi 49, khi mà người vợ thứ tư đang ở cữ sinh hạ cho ông cậu con trai Nguyễn Mạnh Hùng.
Read moreThượng Uyển Bỏ Hoang (Trần Vũ)
Tôi ở trong cùng tình trạng với các đồng nghiệp đang ngáp ngắn ngáp dài chờ khách. Nhưng tôi không đẩy tâm thức ra xa, không giết nỗi lo âu buồn bã, đói lạnh của mình bằng cách ấy. Có lẽ vì tôi theo ngành hội họa từ thuở niên thiếu, nên gặp lúc khốn khó, tôi tập nhìn đời như nhìn những bức tranh, không để ám ảnh bởi màu sắc hay khủng hoảng bởi hình ảnh. Tôi cố tìm trong mỗi bức tranh, đường nét, góc cạnh và vị trí riêng, để tôi có thể nhìn bức họa của chính mình, của những âu sầu khốn khổ ở góc cạnh tương đối bớt phũ phàng, một góc tiếp thu riêng biệt mà tôi có thể lọc lại màu sắc, làm vơi dịu bớt cường độ mà người thợ sơn mới đã áp đặt. Mấy năm qua, từ ngày rời hội nhà giáo, nếu cái nghề hội họa không còn giúp tôi kiếm sống, ít ra nó cũng giúp tôi chịu đựng, làm vơi dịu màu sắc hằn học của đời khi phải trực tiếp thâu nhận. Lâu lâu tôi vẫn có thể phác họa, vẽ vời trong trí tưởng tượng…
Read moreSaigon đã giải phóng tôi
Xin kể những gì buổi sáng đầu tiên tôi thực sự gặp gỡ Sài Gòn.
Khấp khởi và hồi hộp, rụt rè và cảnh giác, tôi bước xuống lòng đường thành phố Sài Gòn và gặp ngay tiếng dạ ngọt như mía lùi của bà bán hàng tạp hóa đáng tuổi mạ tôi. Không nghĩ tiếng dạ ấy dành cho mình, tôi ngoảnh lại sau xem bà chủ dạ ai. Không có ai. Thì ra bà chủ dạ khách hàng, điều mà tôi chưa từng thấy. Quay lại thấy nụ cười bà chủ, nụ cười khá giả tạo. Cả tiếng dạ cũng giả tạo nhưng với tôi là trên cả tuyệt vời. Từ bé cho đến giờ tôi toàn thấy những bộ mặt lạnh lùng khinh khỉnh của các mậu dịch viên, luôn coi khách hàng như những kẻ làm phiền họ. Lâu ngày rồi chính khách hàng cũng tự thấy mình có lỗi và chịu ơn các mậu dịch viên. Nghe một tiếng dạ, thấy một nụ cười của các mậu dịch viên dù là giả tạo cũng là điều không tưởng, thậm chí là phi lí.
Read moreNHÀ CHO CON RỒI CHỊ Ở ĐÂU?!
Kể chuyện này ra tôi hy vọng cũng là những nội dung tư vấn có ý nghĩa cho các bạn già chúng ta khi ai đó cũng đang có hoàn cảnh và ý định tương tự.
Read more