Mấy năm gần đây bên Việt Nam người ta nói tiếng Việt độn tiếng Anh nhiều lắm. Người Mỹ hay người Anh đâu có mở công ty gì ở Việt Nam nhiều như người Đại Hàn, Đài Loan, Nhật và nhiều nước khác mà sao người Việt không nói độn ngôn ngữ mấy nước kia mà cứ nhè độn tiếng Anh vô mỗi câu nói hàng ngày vậy? Tại sao không độn tiếng Pháp tiếng Đức hay những ngôn ngữ khác?
Theo một chuyên gia về ngôn ngữ thì việc nói độn Anh ngữ do thói quen từ sau năm 1975:
“Sau năm này thì dân chúng ăn cơm độn bo bo, độn khoai lang, khoai mì… thành thói quen nên bây giờ nói cũng nói độn, mà chỉ độn tiếng Anh mới chết người.”
Có lần tôi đi chợ thấy một bà bán cá nói với người khách mua cá như sau:
“Cá của tui ‘Ô KÊ’ lắm, tươi rói. Mai mốt không rảnh thì tui cho ‘SÍP’ tới nhà luôn, nhưng phải gọi ‘PHÔN’ rồi ‘O ĐƠ’ trước nha. Bữa trước tui tới nhà chị rồi. Nhà chị có cái ‘VIU’ đẹp lắm. Thôi ‘BÁI BAI’ chị. ‘XI DU Ờ GHEN.’ ‘THÁCH KHE’ nha.”
Hết biết luôn! Chỉ trong một câu nói ngắn thôi mà một nửa là tiếng Anh rồi; mà do một bà bán cá nói mới hãi! Đủ biết trình độ “văn hóa” dân mình bây giờ cao lắm thay (!)… Tôi nghe mà mừng đến rớt nước… mắt. Bời vì có lần tôi qua Miên, Lào, thấy dân chúng ở đây họ nói hoàn toàn không độn tiếng Anh được đâu, có lẽ bởi vì họ không có đủ trình độ (?)
Theo một thống kê mới nhất của “Hội ngôn ngữ quốc tế” (?) thì:
“Dân Việt Nam ta nói tiếng Anh hàng ngày nhiều hơn mấy nước khác; và trong vòng 30 năm nữa thì người Việt trong nước sẽ nói toàn tiếng Anh mà không độn tiếng Việt nữa.”
Không biết đây là tin vui hay tin buồn hà!?
Ngoài ra, bây giờ ở Việt Nam rất nhiều người Việt lấy tên Mỹ lắm, như “MAI-CỒ,” “MÌ-SEN”... Nhưng nói đi thì phải nói lại cho đầy đủ, rất nhiều người trong nước mình nói độn tiếng Anh nghe rất vi vút, nhưng khi kêu viết ra thì họ viết không được. Thật là quái đản!
Thiệt tình!
“Tiếng Anh chưa rành. Tiếng Việt đành quên.”
Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại)
Khổ Vì Cái Tên ! (LQM )
Chuyện có thiệt, Trăm phần Trăm..!!
Số là tui có một cô bạn gái người gốc Bắc kỳ 9 nút, cô ta được Cha Mẹ đặt cho một cái tên cúng cơm rất đẹp, Đái thị Xinh Xinh, (bên nội của cô ta chính là họ hàng của nhà thơ Đái Đức Tuấn).
Ấy thế mà cô ta có được yên thân với lũ quỷ bạn học cùng lớp đâu.
Cô ta rất đau khổ vì cái tên Đái thị Xinh Xinh của mình trong suốt những năm tiểu học. Ngày nào cũng bị các bạn đem cái tên của cô ta ra trêu cợt để làm trò đùa, như là con Đái nầy, con Đái nọ, Đái mà xinh cái gì, con nhỏ nầy khai quá!...v.v...
Bẳng đi một thời gian, sau năm 1975, đám nhóc tì tụi tui năm xưa tình cờ gặp lại nhau tại Ca li ở tuổi thất tuần, trong số nầy cũng có mặt vợ chồng cô bạn học cũ, họ Đái tên Xinh Xinh năm xưa.
Hôm gặp nhau, bạn bè ai cũng vui vẻ giành nhau nhắc lại chuyện cũ, và đương nhiên phải có câu chuyện cô bạn họ Đái năm xưa....
Thiệt là “chạy Trời không khỏi nắng”, cô ta vừa cười, vừa thở, vừa than, rằng....
Cái số của Xinh nó không xinh chút nào, các bạn có biết không, sau khi được chồng bảo lãnh sang Mỹ đoàn tụ, sau đó mình thi đậu vô Quốc tịch, họ cho mình được đổi tên, Mình tính không đổi, nhưng tên của mình người Mỹ họ không phát âm nghe không rõ, cho nên mình quyết định thay tên XINH XINH thành một tên Mỹ, tên Cindy, và từ đó mình bắt đầu có tên mới, tên CINDY ĐÁI.
Có một lần ngồi chờ nhận Va li bị lạc tại phi trường, họ kêu tên mình mãi mà nào mình có hay biết chi!!!
- Có ai Xin Đi Đái không ? Ai là Xin Đi Đái ???
Thiệt là “Quỷ tha ma bắt“ cho mình, ở trong xứ đã khổ vì cái họ Đái, cho đến nửa thể kỷ sau, ra nước ngoài ngỡ rằng sau khi đổi tên sẽ được yên thân, ai dè lại phải gặp thêm cái nạn tên họ lần nữa...
XIN ĐI ĐÁI (CINDY Đái, người Mỹ gốc Mít)
Ghi lại theo lời kể của chị Đái thị Xinh Xinh, tự Cindy Đái, một “nạn nhơn“ của cái vụ đặt tên .
LQM ( Tác giả )