Ngô Quyền và trận thủy chiến Bạch Đằng. Nguồn internet.
TRẬN THỦY CHIẾN BẠCH ĐẰNG
Ngô Quyền mắt sáng như sao
Dáng đi như cọp tài cao khác thường
Cùng quê Bố Cái Đại vương
Rể Dương Diên Nghệ sa trường lập thân
Ái Châu sắp đặt an dân
Dẫn quân ra đánh phản thần Đại La
Giết Công Tiễn báo thù nhà
Trước yên nội LOẠN sau là Bắc phương
Nhân Kiều cầu viện Hán vương
Sai con Hoằng Tháo theo đường thủy sang
Tàu to SÔNG NƯỚC hiên ngang
Quân binh hai vạn vững vàng thủ công
VỘI VÀ vượt vịnh Hạ Long
NGÀY ĐI ĐÊM NGHỈ NHẮM sông Bạch Đằng
Thủy quân ngạo mạn hung hăng
Lục quân sát khí đằng đằng áp biên
Thế Nam Hán mạnh Ngô Quyền
Dùng mưu chế ngự binh thuyền Bắc xâm
Dặn quân sĩ phải kiên tâm
Canh phòng cẩn mật đợi quân Hớn trào
Bạch Đằng sông rộng núi cao
Sâu năm mét thủy lộ vào biển đông
Suối ngòi chằn chịt ôm sông
Hai bên bờ rậm sóng tung trắng triền
Sức nâng bỗng đỉnh cửa thiền
Trí tài thao lược định yên giống giòng
HẠ lưu sông Cấm-Bạch Đằng
CHỌN NƠI CÓ LỢI THẾ căng bẫy ngầm
Gió đông mơn trớn căm căm
Vạt cây kẹp sắt cắm NGẦM lòng sông
Nhấp nhô cọc ĐỔ nước ròng
NƯỚC RÔNG ba MÉT mênh mông vô bờ
Sai quân tinh nhuệ núp chờ
Soái Hoằng Tháo đến giả vờ đánh thua
Mặc tên giặc bắn như mưa
Trả đòn lấy lệ hòng lừa đối phương
Soái Hoằng Tháo ỷ binh cường
Mất đi cảnh giác khi thường đuổi theo
Thúc quân sĩ gắng tay chèo
Bắt Nam man nhát tợ cheo thập thò
Mải mê vui sướng hét hò
Chức Giao vương bố phong hờ bấy lâu
Tới giờ qủy khốc thần sầu
Thủy triều xuống vẫn để tàu cố đeo
Bỗng nghe chiêng trống quân reo
Hai bên thuyền chiến nhổ neo vung chèo
Cánh quân trước mặt vèo vèo
Bắn tên lửa cháy đứt lèo buồm bung
Dồn Nam Hán ở thế cùng
Gãy chèo nhớn nhác phản công yếu dần
Vin giòng nước chảy thoát thân
Trôi vào bẫy cột gỗ đan đắm thuyền
Soái Hoằng Tháo được cứu lên
Cơm ngon một bữa án tuyên trảm liền
Thương con Hán chủ ưu phiền
Khóc òa lên chạy lại biên giới Tàu
Không còn dám việc đối đầu
Đem quân nhiễu hại vuốt râu Lạc Hồng
GỐC TÍCH ĐẠO “LÃO, NHO, PHẬT” TẠI VIỆT NAM.
Kể từ Lộ Bác Đức sang
Trải qua Ngũ Quý cả hàng ngàn năm
Tinh thần độc lập kháng xâm
Vẫn luôn khắc cốt ghi tâm dân mình
Ba lần Bắc thuộc điêu linh
Mặc dầu tiêm nhiễm văn minh của Tàu
Chứ không biến sắc phai màu
Mà còn nghị lực riêng hầu đứng lên
Tự cường tự chủ vang tên
Con Hồng cháu Lạc viết nên sử Hùng
Chỉ duy sự học vấn cùng
Cách cai trị cũng như sùng tín thôi
Thì ta ảnh hưởng xứ người
Vua quan phép nước đạo trời giống nhau
Vậy xem gốc tích từ đâu
Lão Nho Phật đã bao lâu lưu truyền
Cả ba có trước công nguyên
Vào thời Ngũ Bá tranh quyền nhà Chu
Đạo Nho sách bộ Kinh Thư
Dịch, Thi, Ngũ, Nhạc, Xuân Thu chép lời
Những gì thực tế ở đời
Không điều huyền diệu vẽ vời bao la
Hiếu, Trung, Đễ, Thứ răn ta
Sửa mình làm cốt chính tà kiểm thân
Còn như các đấng qủy thần
Thì nên kính chẳng luận phân đặt điều
Đạo Nho lý tưởng theo chiều
Chính danh luân lý quy điều đức nhân
Dân thì làm việc của dân
Bồi thần thì cứ bồi thần bẩm thưa
Vua làm đúng bổn phận vua
Bác sãi ở chùa thì quét lá đa
Đạo do Khổng Tử sinh ra
Quê nhà nước Lỗ nay là Sơn Đông
Truyền nhân nối gót tinh thông
Tăng Sâm, Khổng Cấp qua giòng Mạnh Kha
Là thày Mạnh Tử triết gia
Bàn nhân nghĩa trọng khinh tà lợi danh
Tính người ta vốn làm lành
Lánh làm dữ có thể thành Thuấn, Nghiêu
Lúc đầu đạo Giáo cao siêu
Về sau biến đổi hướng điều thần tiên
Sinh thời chiến loạn liên miên
Lý Đam nước Sở luận thiên địa bàn
Cho là trời đất bất nhân
Xem chừng vạn vật thành phần chó rơm
Hoài nghi trách mạ oán hờn
Nêu ra một đạo danh thơm để lời
Trước khi mà có đất trời
Thì đà có đạo, đạo thời tự nhiên
Sống hòa hợp với thiên nhiên
Thông qua tu luyện cải duyên số mình
Sách chuyên luận đạo đức kinh
Thuyết vô vi triết nhân sinh đức dày
Giữ lòng thanh tịnh tâm ngay
Đừng nên thiết đến điều này việc chi
Về chính trị, cũng vô vi
Cứ ngồi yên chẳng làm gì cả đâu
Mà còn lo liệu lúc đầu
Phòng ngừa việc xảy ra sau mới cần
Không nhân lễ nghĩa dạy dân
Để dân giản dị tính trần tự nhiên
Những người giảng thuật thần tiên
Phụ theo Lão Tử rồi truyền bá ra
Sự tu luyện biến đổi ta
Trường sinh bất tử cảnh đà siêu nhiên
Đạo thành phù thủy thần tiên
Nước bùa trị bệnh viết tên họ vào
Ba tờ một ném xuống ao
Một lên núi dán một đào đất chôn
Thịnh hành các xã cùng thôn
Người theo gọi đạo sĩ tôn bậc thày
Thấy người ta thế gian này
Như sinh, lão, bệnh, tử đầy khổ đau
Vợ con cha mẹ quân hầu
Ngai vàng điện ngọc sang giàu lánh xa
Nguyên tên là Sĩ Đạt Ta
Ca Tì La Vệ ngôi cha nước nhà
Đi tu thành Phật Thích Ca
Để cầu phép giải thoát ra luân hồi
Theo ngài khổ não ở đời
Nguyên do cứ mắc luân hồi mãi thôi
Muốn ngăn ngừa khổ não thời
Làm sao thoát khỏi luân hồi mới yên
Luân hồi mà tránh được nên
Phải hòng cắt đứt nhân duyên thế trần
Thì lên đến cõi niết bàn
Tức là thành Phật bất phần tử sinh
Người ngoan đạo diệt vô minh
Chỉ còn cái sáng với mình nổi trôi
Khi chân lý đạo tỏ rồi
Cũng như cầm đuốc soi đời tối tăm
Chu du các nước sông Hằng
Ngài truyền dạy bốn mươi năm chẳng nề
Thuyết tinh tuý tứ diệu đề
Thực hành bát chính hiểu về nhân duyên
Do từ thập nhị trở lên
Cho khi tới đệ nhất nguyên nhân là
Vô minh lấy trí tuệ và
Lấy công đức phá đặng ra luân hồi
Tử sinh nghiệp báo ở đời
Thế là giải thoát đến nơi niết bàn
Vô cùng tịch mịch bình an
Đạo sau chia phái Bắc Nam kế thừa
Nam tôn giáo lý tiểu thừa
Trung Hoa, Đông Á đại thừa Bắc tôn
Đạo Phật gốc, Bà La Môn
Nhưng hai đạo khác nhau tôn chỉ thành
Phật viên tịch bốn trăm năm
Đạo ngài thịnh Ấn mới thành đạt xa
Xưa nay Phật Giáo dân ta
Theo đường Tây Tạng nhập qua xứ Tàu
Đại thừa triết lý cao sâu
Sắc không vô ngã thay màu Phật danh
Về luân lý trọng làm lành
Sống đời đức hạnh tu hành thánh nhân
Nguyễn Sơn Đảo.